http://nguoitinhuu.com/sachtruyen/PadrePio/header.jpg

Chương VI

PHÁN QUYT

 

II

Sau khi bà Giuseppa qua đời, ông Orazio đă đến San Giovanni Rotondo và sống bên cạnh Cha Piô cho đến măn đời. Cô Mary Pyle dành cho ông một chỗ trong khu biệt thự của cô. Hầu như suốt ngày ông chỉ ngồi ở gốc cây đu ngay đằng trước tu viện. Ở đó ông tṛ chuyện với du khách về Cha Piô.

Vào một buổi sáng mùa xuân, sau khi cử hành Thánh Lễ xong, Cha Piô ra ngoài nhà thờ chào hỏi giáo dân. Ngài dừng chân ở cây đu và nh́n xuống. Tóc ông Orazio đă trắng xoá, và thời gian đă để lại quá nhiều vết nhăn trên khuôn mặt ông. Cha Piô hỏi, "Nếu không có cây đu này th́ bố làm ǵ?"

Ông Orazio nhăn nhó. Bỗng dưng ông cảm thấy rộn ràng v́ hănh diện ở đứa con. Mắt ông nh́n đến chiếc găng tay nâu của Cha Piô và ông tiến đến cầm tay ngài định hôn.

Cha Piô vội vàng nhấc tay lên. "Con đă nói điều này với mẹ rồi, là con cái hôn tay cha mẹ chứ không ai làm ngược lại."

Ông Orazio đứng thẳng người lên và cầm tay Cha Piô. "Bố không muốn hôn tay của con, nhưng hôn tay của một linh mục."

Cha Piô rùng ḿnh v́ xúc động, và mắt ngài nḥa đi. Ngài lẩm bẩm "Bố ơi," và giang tay ra ôm lấy cha ḿnh. Ngài hôn lên má ông Orazio, nắm lấy bàn tay ông một hồi lâu và từ giă ông. Hôm nay ngài phải gặp Tu Viện Trưởng Benoit là tổng thư kư của Viện Công Giáo Thành Phố Lille, nước Pháp. Cha Benoit đến với một phái đoàn hành hương.

Cha Piô chào, "Hân hạnh được gặp quư vị." Có khoảng sáu người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh một người thấp, nước da hồng hào và tự giới thiệu là Tu Viện Trưởng Benoit.

Tất cả thoải mái tṛ chuyện và sau vài giờ tranh luận về vấn đề thần học, họ cảm thấy phải chia tay.

Cha Benoit nói với Cha Piô, "Xin cha ghi cho con vài hàng lưu niệm."

Cha Piô mỉm cười. Ngài hơi do dự một chút và nh́n về Cha Benoit. "Cha có thể cho con mượn cái kính không?"

Cha Benoit đưa kính cho ngài và ṭ ṃ nh́n Cha Piô cắm cúi viết trên trang giấy trắng.

Cha Piô ngừng bút và đưa tờ giấy cho Cha Benoit. Ngài chào tạm biệt từng người và đi ra khỏi pḥng.

Cha Benoit đứng sững sờ, miệng há hốc khi ngài đọc những hàng chữ của Cha Piô.

Có người hỏi, "Cái ǵ vậy?"

"Tôi không thể tin nổi."

"Mà là cái ǵ?"

Cha Benoit lắc đầu. "Ngài cho tôi biết cách giải quyết vấn đề mà tôi đă cố giải quyết trong nhiều năm."

Một ông nói, "Cha Piô là một người thông minh."

Cha Benoit lắc đầu. "Ông không hiểu. Tôi chưa bao giờ kể cho ngài nghe về vấn đề này. Làm sao ngài biết được?"

Cả pḥng bỗng im lặng. Một ông cao lớn, găi đầu nói, "Cha nghĩ thế nào về một người có thể đọc được tư tưởng của ḿnh? Không dựa vào đâu hết?"

Cha Benoit hướng dẫn phái đoàn ra về và ngài liếc thấy phía bên phải tu viện, Cha Piô đang bắt tay chào hỏi một du khách. Cha thầm nghĩ, Thật kỳ lạ. Ngài trông như một linh mục b́nh thường.

Một trong những người cùng đi bất chợt thốt lên ư nghĩ ấy. "Ngài trông như một linh mục b́nh thường."

Có người nói, "Linh mục b́nh thường th́ đâu có lỗ đinh ở chân tay!"

Cha Piô nh́n thấy họ ra cửa và giơ tay vẫy chào tạm biệt. Và ngài quay sang một người đang đứng bên cạnh. Đó là ông Nino Salvaneschi, một kư giả từ Brussels, vừa bị mù mắt.

Ông nói với Cha Piô, "Con không hiểu tại sao như thế này. Phải có lư do nào đó. Tại sao một người lành mạnh bỗng dưng bị mù?"

Cha Piô lắc đầu, "Chúa ban cho th́ cũng có thể Chúa cất đi. Hăy b́nh an ra về. Cha sẽ cầu nguyện cho con."

Ông Salvaneschi cám ơn ngài, và tai ông loáng thoáng nghe tiếng đối thoại của Cha Piô với những người đang đợi ở chung quanh.

"Đừng bao giờ để linh hồn con bị khuấy động bởi hoàn cảnh sầu khổ v́ sự bất công của loài người," Cha Piô nói với một nông dân quần áo rách rưới. "Trong kế hoạch của Thiên Chúa, con sẽ nh́n thấy sự chiến thắng hiển nhiên của sự công bằng Thiên Chúa."

Một bà trùm khăn trắng trong chiếc áo dài nâu nh́n đăm đăm vào tay Cha Piô. Mắt ngài dừng lại trên khuôn mặt sợ hăi của bà. Ngài nói thật khẽ "Sự đau khổ thể xác và tinh thần là những thử thách của ư Chúa. Những linh hồn yêu mến Đức Kitô phải sống theo gương của Ngài. Đấng Cứu Thế phải chịu những đau khổ không thể tưởng được khi Ngài bị bỏ rơi. Những ai muốn trở nên một phần công cụ của Thiên Chúa th́ cũng phải chịu đau khổ đến mức độ nào. Chúng ta phải cảm tạ Thiên Chúa v́ những đau khổ đă làm phong phú chúng ta."

Người phụ nữ trùm khăn trắng có vẻ bớt căng thẳng. Cha Piô mỉm cười thông cảm.

Một người đàn ông gầy khẳng khiu phải đứng tựa vào tay cô con gái lên tiếng, "Thưa cha. Có thể nào các thánh không nhận ra rằng họ ở hai nơi cùng một lúc..." Ông quay sang cô con gái, "Gọi là ǵ nhỉ?" Cô con gái th́ thầm nói vào tai ông.

"Ông muốn nói về lưỡng tại," Cha Piô trả lời. "Thật ra th́ họ biết chứ. Họ không biết chắc là thân xác hay linh hồn xuất đi, nhưng chắc chắn họ biết điều ǵ đang xảy ra và họ đi đâu."

"Làm sao cha biết được điều đó?" cô gái bỗng lên tiếng hỏi.

Cha Piô găi râu, mỉm cười. "Cha được người ta nói cho biết như thế."

Cô vẫn kiên tŕ. "Có thể nào chính cha có cảm nghiệm lưỡng tại không?"

Ngài cười và phớt lờ câu hỏi của cô. "Nhiều điều có thể xảy ra trong thế giới của Thiên Chúa." Trước khi cô nói tiếp, ngài đă lê bước vào đám đông.

Những người ở gần đấy tiến sát lại hai cha con ông và thắc mắc.

Cô gái nói, "Đây là một câu chuyện cháu biết mà các chức sắc của giáo hội đă công nhận. Đức Ông Fernando Damiani là tổng đại diện ở Salto, Uruguay, và là người anh của ca sĩ nổi tiếng Victor Damiani, của nhà hát Colon Opera ở Buenos Aires. Đức ông được khỏi bệnh ung thư bao tử nhờ Cha Piô và họ trở nên bạn thân trong mấy năm qua. H́nh như, đức ông xin Cha Piô đến giúp đỡ ngài trong giờ lâm tử, và Cha Piô hứa sẽ thực hiện điều đó. Rồi khoảng một năm sau, Đức Ông Damiani cùng với các chức bậc trong giáo hội Nam Mỹ đến dự lễ kỷ niệm ngân khánh của Đức GM Alfred Viola của giáo phận Salto, Uruguay, và cũng để đặt viên đá đầu tiên xây cất tiểu chủng viện của giáo phận này. Vào đêm hôm trước ngày lễ, khoảng nửa đêm, Đức Tổng Giám Mục Antonio Maria Barbieri của giáo phận Montevideo, Uruguay, bị thức giấc v́ có tiếng gơ cửa. Cánh cửa hé mở chừng hai gang tay, và ngài trông thấy một linh mục Capuchin đi ngang qua, và nghe tiếng nói: 'Hăy đến pḥng Đức Ông Damiani, đang hấp hối.' Vị tổng giám mục vội vă lấy dầu, và đánh thức các người khác. Mười vị giám mục đến bên giường Đức Ông Damiani và cùng đưa tay ban phép lành cho người hấp hối. Và ở đó cũng đă có mặt Cha Piô. Ngài đă giữ lời hứa. Người ta nói, trước khi trút hơi thở cuối cùng, Đức Ông Damiani viết nguệch ngoạc hàng chữ: 'Cha Piô đă đến'. Nhưng chính khi ngài có mặt ở Nam Mỹ th́ các thầy ở tu viện đây cả quyết rằng ngài không bao giờ rời xa tu viện cả." Tiếng xầm x́ lan dần trong đám đông.

"C̣n câu chuyện khác nữa," một bà lên tiếng, "là Ngài Pietro Calice ở Corsica nghe tiếng đồn về Cha Piô nên ông đă đến gặp cha. V́ người con của ông, cậu Giacomo, sau khi tham gia đạo quân Lê Dương và chính phủ cho biết cậu bị mất tích trong sa mạc. Ông xin Cha Piô đưa con ông về. Cha hứa với ông rằng chiên lạc sẽ t́m về đàn nếu ông thành khẩn và tin tưởng cầu xin Chúa. Trong khi đó, cậu Giacomo thực sự bị lạc trong sa mạc, đang luẩn quẩn t́m lối ra. Sau này, cậu kể lại có một người đàn ông xuất hiện và nói cậu đi theo ông ta. Cả hai đến được bờ biển và họ t́m thấy một cái bè nhỏ, và cậu Giacomo dùng chiếc bè này để về đến Marseilles. Từ đó cậu về Corsica. Khi cậu về đến nhà và kể lại câu chuyện đó, người cha đă vội vàng đưa cho cậu xem h́nh của Cha Piô, và cậu cho biết đó chính là người đă giúp cậu ra khỏi sa mạc."

Mọi người lắc đầu kinh ngạc.

Người đàn ông gầy khẳng khiu lên tiếng, "Loài người th́ không thể làm được những việc như thế. Chỉ có các thánh."

Có người hỏi, "Nếu ngài là thánh, tại sao ngài không nhận?"

"Đúng," một bà đẫy đà đang khó nhọc với bốn đứa con nhỏ lên tiếng, "không có ǵ phải xấu hổ."